thánh vịnh
142:1 Tôi cất tiếng kêu cầu Đức Giê-hô-va; với giọng nói của tôi với Chúa tôi đã
thực hiện lời cầu xin của tôi.
142:2 Tôi đã trút sự phàn nàn mình trước mặt Ngài; Tôi đã bày tỏ trước anh ấy rắc rối của mình.
142:3 Khi tinh thần tôi tràn ngập trong tôi, Thì Chúa biết đường lối tôi. TRONG
con đường mà tôi đã đi bộ, họ đã bí mật đặt bẫy cho tôi.
142:4 Tôi nhìn bên hữu tôi, nầy, chẳng có người nào chịu
biết tôi: quy y thất bại tôi; không có người đàn ông nào quan tâm đến tâm hồn tôi.
142:5 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi kêu cầu cùng Chúa; Tôi đã thưa rằng: Chúa là nơi nương náu của tôi, Và là phần của tôi trong
vùng đất của sự sống.
142:6 Hãy chú ý đến tiếng kêu của tôi; vì tôi bị mang xuống rất thấp: giải thoát tôi khỏi tôi
những kẻ bắt bớ; vì họ mạnh hơn tôi.
142:7 Xin đem linh hồn tôi ra khỏi ngục, Để tôi ngợi khen danh Chúa: người công bình
sẽ la bàn cho tôi về; vì Chúa sẽ đãi tôi cách dư dật.