tục ngữ
9:1 Sự khôn ngoan đã xây cất nhà mình, Đục bảy cây trụ của mình:
9:2 Nàng đã giết các thú vật mình; cô ấy đã pha rượu của mình; cô ấy cũng có
trang bị bàn của cô ấy.
9:3 Nàng đã sai các trinh nữ của mình: nàng kêu cầu các nơi cao nhất của
thành phố,
9:4 Kẻ nào thật thà, hãy để người ấy trở lại đây;
hiểu ra, cô nói với anh,
9:5 Hãy đến ăn bánh của ta, uống rượu ta pha.
9:6 Hãy lìa bỏ kẻ ngu muội mà được sống; và đi trong con đường hiểu biết.
9:7 Kẻ nào sỉ nhục kẻ nhạo báng lấy làm hổ thẹn;
Quở trách một kẻ ác nhận lấy vết nhơ của mình.
9:8 Chớ trách kẻ nhạo báng, kẻo nó ghét con; hãy quở trách người khôn ngoan, thì người sẽ
yêu nàng.
9:9 Hãy chỉ dạy cho người khôn ngoan, thì người sẽ càng khôn ngoan hơn: hãy dạy người công chính
người đàn ông, và anh ta sẽ tiến bộ trong học tập.
9:10 Sự kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu sự khôn ngoan, và sự hiểu biết về
thánh là sự hiểu biết.
9:11 Vì nhờ ta, ngày của ngươi sẽ tăng lên gấp bội, và tuổi thọ của ngươi sẽ
được tăng lên.
9:12 Nếu ngươi khôn ngoan, thì ngươi khôn ngoan cho chính mình; còn nếu ngươi khinh bỉ,
một mình bạn sẽ chịu đựng nó.
9:13 Đàn bà khờ khạo hay ồn ào: nó đơn sơ, chẳng biết gì.
9:14 Vì nàng ngồi nơi cửa nhà mình, Trên ngôi nơi cao
của thành phố,
9:15 Để gọi hành khách đi đúng phần đường của mình:
9:16 Kẻ nào thật thà, hãy đến đây;
hiểu ra, cô nói với anh,
9:17 Nước trộm lấy làm ngọt, Bánh ăn lén lấy làm ngon.
9:18 Nhưng người không biết có kẻ chết; và rằng khách của cô ấy đang ở
vực sâu của địa ngục.