Đánh dấu
8:1 Trong những ngày ấy, dân chúng rất đông, không có gì ăn,
Đức Giêsu gọi các môn đệ lại và bảo:
8:2 Ta chạnh lòng thương đám đông, vì họ đã ở với Ta
ba ngày, và không có gì để ăn:
8:3 Nếu ta để họ nhịn đói về nhà mình, thì họ sẽ ngất đi
con đường: vì thợ lặn trong số họ đến từ xa.
8:4 Các môn đồ thưa rằng: Từ đâu có người làm thỏa lòng những người nầy?
với bánh mì ở đây trong vùng hoang dã?
8:5 Ngài hỏi họ rằng: Các ngươi có bao nhiêu ổ bánh? Và họ nói, Bảy.
8:6 Đoạn, Ngài truyền cho dân sự ngồi xuống đất;
bảy cái bánh, tạ ơn, bẻ ra trao cho các môn đệ
đặt trước mặt họ; và họ đã đặt chúng trước mặt mọi người.
8:7 Họ câu được vài con cá nhỏ;
họ cũng trước họ.
8:8 Vậy, họ ăn no nê;
còn lại bảy thúng.
8:9 Số kẻ ăn ước chừng bốn ngàn người;
8:10 Lập tức, Người cùng với các môn đệ xuống thuyền, vào
các bộ phận của Dalmanutha.
8:11 Người Pha-ri-si bèn bước ra, bắt đầu chất vấn Ngài, tìm
anh ta một dấu hiệu từ thiên đường, cám dỗ anh ta.
8:12 Người bèn thở dài thườn thượt mà nói rằng: Sao thế hệ này
tìm kiếm một dấu hiệu? quả thật tôi nói với bạn, sẽ không có dấu hiệu nào được đưa ra
cho đến thế hệ này.
8:13 Đoạn, Ngài lìa họ, trở lại tàu, đi sang bờ kia.
bên.
8:14 Bấy giờ, các môn đệ quên đem bánh, họ cũng không có ở
vận chuyển với họ nhiều hơn một ổ bánh mì.
8:15 Ngài truyền dặn rằng: Hãy coi chừng, hãy coi chừng men rượu.
người Pha-ri-si, và men của Hê-rốt.
8:16 Họ bàn với nhau rằng: Ấy là vì chúng ta không có
bánh mỳ.
8:17 Khi Đức Chúa Jêsus biết điều đó, Ngài phán cùng họ rằng: Tại sao các ngươi lý luận, vì các ngươi
không có bánh mì? các ngươi chưa nhận ra, chưa hiểu sao? có bạn của bạn
trái tim chưa cứng?
8:18 Có mắt mà không thấy sao? có tai mà không nghe sao? và bạn không
nhớ?
8:19 Khi tôi bẻ năm cái bánh giữa năm ngàn cái, thì có bao nhiêu thúng đầy
của những mảnh vỡ đưa bạn lên? Họ thưa rằng: Mười hai.
8:20 Còn bảy người trong số bốn ngàn thì được bao nhiêu thúng đầy?
những mảnh vỡ đã đưa bạn lên? Và họ nói, Bảy.
8:21 Ngài phán rằng: Sao các ngươi không hiểu?
8:22 Ngài đến Bết-sai-đa; và họ đem một người mù đến với Ngài, và
cầu xin anh chạm vào anh.
8:23 Ngài cầm tay người mù dắt ra khỏi thành; Và
Khi Ngài nhổ nước bọt vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi anh
nếu anh ấy thấy nên.
8:24 Người ngước mắt lên mà nói rằng: Tôi thấy người ta như cây cối đang đi.
8:25 Đoạn, Ngài lại đặt tay trên mắt anh, khiến anh nhìn lên:
và anh ta đã được phục hồi, và nhìn thấy mọi người rõ ràng.
8:26 Đoạn, người đuổi anh ta về nhà, dặn rằng: Đừng vào thành, cũng đừng
nói với bất kỳ ai trong thị trấn.
8:27 Đức Giê-su và các môn đệ đi ra các thành Sê-sa-rê
Phi-líp: Nhân tiện, Ngài hỏi môn đồ rằng: Ai
đàn ông có nói rằng tôi không?
8:28 Môn đồ đáp rằng: Giăng Báp-tít; kẻ thì nói: Ê-li; và những người khác,
Một trong những nhà tiên tri.
8:29 Ngài phán rằng: Còn các ngươi nói rằng ta là ai? Và Peter trả lời
và nói với anh ta, Bạn là Chúa Kitô.
8:30 Ngài cấm họ không được nói cho ai biết về Ngài.
8:31 Người bắt đầu dạy các ông biết Con Người phải chịu đau khổ nhiều,
bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ,
và bị giết, và sau ba ngày sống lại.
8:32 Và anh ấy đã công khai nói ra câu nói đó. Và Peter đã lấy anh ta, và bắt đầu quở trách
anh ta.
8:33 Nhưng khi quay lại nhìn các môn đệ, Người quở trách
Phi-e-rơ nói rằng: Hỡi Sa-tan, hãy lui ra sau ta; vì ngươi không thưởng thức
những gì thuộc về Thiên Chúa, nhưng những gì thuộc về con người.
8:34 Khi Ngài đã gọi dân chúng cùng với các môn đồ đến, Ngài
phán rằng: Ai muốn theo ta, phải từ bỏ chính mình, và
vác thập tự giá mình mà theo ta.
8:35 Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất; nhưng bất cứ ai sẽ mất
cuộc sống của anh ấy vì lợi ích của tôi và phúc âm, điều tương tự sẽ cứu nó.
8:36 Người nào nếu được cả thiên hạ, và
đánh mất linh hồn của chính mình?
8:37 Hay là lấy chi mà đổi linh hồn mình?
8:38 Vì vậy, bất cứ ai sẽ xấu hổ về tôi và lời nói của tôi trong việc này
thế hệ ngoại tình và tội lỗi; cũng bởi Người mà Con Người sẽ là
xấu hổ khi Người ngự đến trong vinh quang của Cha Người cùng với các thánh thiên thần.