Cuộc di cư
16:1 Họ lên đường rời Ê-lim, và cả hội chúng
con cái Israel đến sa mạc Sin, nằm giữa
Elim và Sinai, vào ngày mười lăm của tháng thứ hai sau khi họ
ra khỏi đất Ai-cập.
16:2 Cả hội chúng Y-sơ-ra-ên lằm bằm nghịch cùng
Môi-se và A-rôn trong đồng vắng:
16:3 Con cái Y-sơ-ra-ên nói với họ rằng: Nguyện Đức Chúa Trời chúng tôi chết vì
bàn tay của Đức Giê-hô-va trên đất Ai Cập, khi chúng ta ngồi bên xác thịt
nồi, và khi chúng tôi ăn bánh mì no nê; vì bạn đã mang chúng tôi
tiến vào vùng hoang dã này, để giết cả hội đồng này vì đói.
16:4 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Nầy, ta sẽ mưa bánh từ trời xuống cho
Bạn; và mọi người sẽ đi ra ngoài và thu thập một tỷ lệ nhất định mỗi ngày,
rằng tôi có thể chứng minh họ, liệu họ có tuân theo luật của tôi hay không.
16:5 Và chuyện rằng, đến ngày thứ sáu, người ta sẽ chuẩn bị
mà họ mang vào; và nó sẽ gấp đôi số tiền họ thu thập hàng ngày.
16:6 Môi-se và A-rôn nói cùng cả dân Y-sơ-ra-ên rằng: Lúc chiều tối,
các ngươi sẽ biết rằng Đức Giê-hô-va đã đem các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô:
16:7 Đến sáng mai, các ngươi sẽ thấy sự vinh hiển của Đức Giê-hô-va; vì điều đó anh ấy
nghe những lời lằm bằm của các ngươi chống lại Đức Giê-hô-va: còn chúng tôi là gì, mà các ngươi
lằm bằm chống lại chúng tôi?
16:8 Môi-se nói: Ấy là khi Đức Giê-hô-va ban cho các ngươi
thịt để ăn buổi tối, và bánh mì đầy đủ vào buổi sáng; cho rằng
Đức Giê-hô-va nghe những lời ta thán của các ngươi mà các ngươi lằm bằm chống lại Ngài: và những gì
chúng tôi? những lời lằm bằm của các ngươi không phải chống lại chúng tôi, mà chống lại ĐỨC CHÚA.
16:9 Môi-se bèn phán cùng A-rôn rằng: Hãy nói cùng cả hội chúng của
Hỡi con cái Y-sơ-ra-ên, Hãy đến gần Đức Giê-hô-va, vì Ngài đã nghe các ngươi
tiếng xì xầm.
16:10 Và chuyện rằng, khi A-rôn nói với toàn thể hội chúng của
con cái Y-sơ-ra-ên, rằng họ đã nhìn về phía đồng vắng, và kìa,
vinh quang của Đức Giê-hô-va xuất hiện trong đám mây.
16:11 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng:
16:12 Ta đã nghe tiếng lằm bằm của dân Y-sơ-ra-ên: hãy nói cùng chúng rằng:
rằng: Đến chiều các ngươi sẽ ăn thịt, đến sáng mai các ngươi sẽ
đầy bánh mì; và các ngươi sẽ biết rằng ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi.
16:13 Chuyện rằng, đến chiều chim cút bay lên phủ đầy
trại: và vào buổi sáng, sương bao quanh chủ nhà.
16:14 Khi sương đọng lại đã bay lên, kìa, trên mặt
nơi hoang dã có một vật tròn nhỏ, nhỏ như sương muối trên
mặt đất.
16:15 Khi dân Y-sơ-ra-ên thấy vậy, bèn nói với nhau rằng: Ấy là
ma-na: vì họ không biết nó là gì. Và Môi-se nói với họ, Đây là
bánh mà Đức Giê-hô-va đã ban cho các ngươi để ăn.
16:16 Nầy là điều Đức Giê-hô-va đã phán dặn: Mỗi người hãy nhóm lại
tùy theo sức ăn của mình, mỗi người một ô-me, theo số
của người của bạn; bắt mọi người đàn ông cho họ đang ở trong lều của mình.
16:17 Dân Y-sơ-ra-ên làm như vậy, nhóm lại, kẻ nhiều, kẻ ít.
16:18 Và khi họ đã trả nó với một ô-me, người đã thu thập nhiều đã có
không dư, và kẻ đã lượm ít cũng chẳng thiếu gì; họ tập hợp
mỗi người tùy theo cách ăn uống của mình.
16:19 Môi-se bèn phán rằng: Chớ ai lìa khỏi đó cho đến sáng mai.
16:20 Dầu vậy, họ không nghe theo Môi-se; nhưng một số trong số họ còn lại của
nó cho đến sáng, nó sinh ra giun và hôi thối: và Môi-se rất tức giận
với họ.
16:21 Sáng nào người ta cũng lượm, tùy theo sức ăn của mình:
và khi mặt trời nóng lên, nó tan chảy.
16:22 Và chuyện rằng, đến ngày thứ sáu, họ lượm được gấp đôi
bánh mì, hai ôme cho một người đàn ông: và tất cả những người cai trị hội chúng
đến nói với Môi-se.
16:23 Người đáp rằng: Đây là điều Đức Giê-hô-va đã phán: Ngày mai
là phần còn lại của ngày sa-bát thánh dành cho Đức Giê-hô-va: hãy nướng những gì bạn muốn
nướng cho đến ngày, và sôi sục mà bạn sẽ sôi sục; và những gì còn lại
nằm trên cho bạn được giữ cho đến khi buổi sáng.
16:24 Người ta để nó đến sáng mai, y như lời Môi-se đã dặn;
bốc mùi, cũng không có con sâu nào trong đó.
16:25 Môi-se đáp rằng: Hãy ăn ngày đó; vì hôm nay là ngày sa-bát cho Đức Giê-hô-va:
cho đến ngày nay các ngươi sẽ không tìm thấy nó trong lĩnh vực này.
16:26 Trong sáu ngày, các ngươi sẽ thu lại; nhưng vào ngày thứ bảy, đó là ngày
Sa-bát, trong đó sẽ không có.
16:27 Và chuyện rằng, có một số người đi ra ngoài
ngày thứ bảy để thu thập, và họ không tìm thấy.
16:28 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Các ngươi không vâng giữ các điều răn ta cho đến bao giờ?
và luật của tôi?
16:29 Kìa, vì Đức Giê-hô-va đã ban cho các ngươi ngày Sa-bát, nên Ngài ban
bạn vào ngày thứ sáu bánh của hai ngày; tuân theo mỗi người đàn ông trong mình
nơi, không ai được ra khỏi chỗ của mình vào ngày thứ bảy.
16:30 Ngày thứ bảy, dân chúng nghỉ ngơi.
16:31 Nhà Y-sơ-ra-ên gọi tên đó là Ma-na: giống như
hạt rau mùi, màu trắng; và hương vị của nó giống như bánh xốp được làm bằng
Mật ong.
16:32 Môi-se bèn nói rằng: Đây là điều Đức Giê-hô-va phán dặn: Hãy đổ đầy
một số của nó được lưu giữ cho các thế hệ của bạn; để họ có thể nhìn thấy bánh mì
nhờ đó ta đã cho ngươi ăn trong đồng vắng, khi ta đem ngươi ra
từ đất Ai Cập.
16:33 Môi-se bèn nói cùng A-rôn rằng: Hãy lấy một cái bình, đổ đầy một ô-me ma-na.
trong đó, và đặt nó trước mặt Đức Giê-hô-va, để lưu giữ cho các thế hệ của các ngươi.
16:34 Như Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se, A-rôn để nó trước Chứng cớ,
được giữ.
16:35 Dân Y-sơ-ra-ên ăn ma-na trong bốn mươi năm, cho đến khi họ đến
một vùng đất có người ở; họ đã ăn ma-na, cho đến khi họ đến biên giới
của xứ Ca-na-an.
16:36 Vả, một ô-me bằng một phần mười của ê-pha.